Tôi không nhớ rõ mình bắt đầu làm khách hàng của em từ bao giờ...
Tôi, nhà quản lý trong một doanh nghiệp nho nhỏ, một bà mẹ U40 đủ khó tính để yêu cầu cao nhưng cũng bắt đầu có sự bao dung với những sai lầm của người trẻ bởi đơn giản vì ai cũng đều phải trải qua những quãng thời gian như thế.
Trước đây tôi vẫn đi qua cửa hàng bỉm sữa của em. Con đường nhỏ chỉ dài 2km đông nghẹt nhưng tôi vẫn hay đâm đầu vào đây chỉ vì nó dẫn thẳng trường con tôi. Và cho dù có một con đường lớn bên cạnh với 6 làn xe rộng rãi thì tôi cũng giống bao người Việt Nam khác vẫn thích đi xe máy, thích cái tiện lợi của việc đi vào đường nhỏ để được gần hơn vài trăm mét mà bỏ qua thời gian và sự khó chịu khi tắc đường.
Trong một lần rỗi rãi, tôi đã ghé vào xem hàng. Thật ngạc nhiên là ở đây có khá đầy đủ đồ cho mẹ và bé với giá cả cực kì mềm mại. Tôi nhặt nhạnh đủ thứ và tranh thủ trò chuyện cùng cô chủ là em. Em nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn, thông minh , đặc biệt là em nhớ giá của từng món đồ nhỏ nhất và em có mặt 24/7 ở cửa hàng như một con ong chăm chỉ cần mẫn.
Em tâm sự đã từng làm bên hệ thống Bibomart “Em cũng học hỏi được nhiều từ anh chị chủ” và “Em biết được nguồn hàng, thấy họ lãi nhiều quá, em quyết định mở riêng. Giá của em là mang lại lợi ích cho khách hàng nhiều nhất”.
Tôi thích cái tinh thần khởi nghiệp của em, con đường em đi bắt đầu bằng việc làm thuê, học hỏi từ những người giỏi và sau đó khi đã đủ trưởng thành, có thể đứng ra tạo dựng sự nghiệp riêng của mình.
Truyện trò xong, đến lúc thanh toán, tôi ngạc nhiên khi thấy em mở quyển sổ ra tính tiền cho tôi.
- Sao em không dùng phần mềm?
- Em ngại đụng đến máy tính, hỏng hóc rồi mất hết dữ liệu. Em sợ dùng phần mềm người ta có thể ăn cắp thông tin cửa hàng của mình.
Tôi chỉ động viên em một chút rồi đi về.
Bẵng đi một thời gian, bỗng một lần trong lúc đứng chờ em cộng tiền, em bộc bạch:
- Em bắt đầu muốn dùng phần mềm rồi nhưng ngại quá, nhiều hàng hóa thế này thì làm bao nhiêu ngày mới nhập dữ liệu xong, rồi mọi thứ lại rối tung lên mất. Thôi chắc chờ hết vụ thu-đông này, rảnh rảnh em xem thế nào…
- Ừ đúng rồi, phải thu xếp đi em ạ, hàng nhiều mà không quản lý được, mất mát tiếc tiền lắm em ơi!
Em vâng dạ, rồi chúng tôi chia tay nhau.
Có một vài sự kiện xảy ra trong cuộc sống và tôi bắt đầu có những thay đổi. Tôi nhận thấy việc chở con đi học bằng xe máy là không an toàn và không đưa con đi xa được. Tôi bắt đầu tự lái ô tô và đưa con đi đường lớn bên cạnh. Tôi chấp hành luật lệ giao thông và tôi thấy mình tự do hơn, yên tâm hơn cũng như sẵn sàng cho những chuyến đi đến những nơi xa hơn và bớt mệt mỏi hơn hồi đi xe máy.
Lần cuối tôi qua cửa hàng của em, tôi bỗng nhận thấy mình không còn muốn mua hàng ở nơi đây nữa. Hàng hóa chất đống, quần áo lộn xộn, khách bới lên tìm và nhân viên không buồn gấp lại. Bước chân qua các giá kệ phải để ý vì em xếp đầy các chai xà phòng dưới sàn. Và khi thanh toán, tôi muốn lấy một cái hóa đơn vì tôi mua rất nhiều đồ và không thể nhớ hết giá nhưng em vẫn có một quyển sổ viết tay. “Tại sao em không dùng phần mềm?”, tôi hỏi lại, giọng có phần gay gắt. Em lại có một đống lí do cho sự trì hoãn của mình. Tôi định bỏ đi rồi nhưng tôi vẫn nán lại vì muốn giúp em: “Em có biết chị chủ bên Bibomart phải chi rất hàng triệu đô la cho hệ thống công nghệ thông tin để bây giờ người ta phát triển mạnh được 150 cửa hàng như thế không? Nếu em đã học được ý chí làm giàu của anh chị ấy thì cũng nên học cả tầm nhìn của người ta nữa!!!”
Em lặng người đi không nói gì. Tôi đứng phân tích một lúc: “Nếu em dùng phần mềm, em sẽ:
-
Giao việc bán hàng cho nhân viên, em chỉ quản lí từ xa thôi. Hiện tại em phải trực tiếp bán vì không nhân viên nào đủ giỏi để nhớ hết hàng trăm mặt hàng và giá cả thay đổi liên tục như em.
-
Em có thời gian sắp xếp lại cửa hàng gọn gàng, khiến khách hàng cảm thấy được trân trọng khi bước vào.
-
Em quản lý hàng hóa dễ dàng hơn, tránh mất cắp hay thất thoát.
-
Phần mềm sử dụng công nghệ điện toán đám mây, lưu trữ thông tin liên tục nên máy tính có hỏng hóc hay không có mạng internet vẫn bán hàng được tốt.
-
Công ty phần mềm có hàng nghìn khách hàng, việc bảo mật cho em là nghĩa vụ và cũng là để giữ uy tín cho người ta nữa đấy.
-
Em cập nhật tin tức thị trường liên tục, để biết rằng công nghệ đang thay đổi ngành bán lẻ ra sao. Bây giờ khách hàng bận rộn và ngại mang vác nặng rất thích đặt hàng trên trang trực tuyến để được giao hàng tận nhà, mình phải cập nhật mà kịp với thời đại nữa chứ.
-
Và em có thêm thời gian để dành cho riêng mình và cho gia đình. Ngày nào cũng 11,12h đêm mới về đến nhà thì chồng con em ai chăm sóc?
Tôi không còn nhớ mình đã nói những gì nhưng tôi tin chắc đôi mắt sáng lanh lợi kia đã hiểu ra nhiều điều...
Tôi chỉ có một điều muốn nhắn nhủ em cũng như những người bạn trẻ khởi nghiệp: Có rất nhiều lý do để sếp cũ của bạn thành công, hãy học hỏi triệt để, đừng tưởng mình giỏi mà bỏ qua một vài yếu tố, bạn sẽ mắc phải những khó khăn trên con đường của mình. Tôi vẫn mong một ngày ghé qua chỗ em, sẽ nhìn thấy em sử dụng phần mềm, có thể là Maybanhang.net hoặc một công ty nào khác cũng được nhưng đó là một sự thay đổi lớn đối với em. Cũng giống như tôi khi quyết định đi ô tô, tôi tin em khi dùng phần mềm để quản lý cửa hàng của mình, công việc kinh doanh của em sẽ được an toàn hơn và phát triển mạnh mẽ hơn.
Hà Nội, tháng 08-2017
Câu chuyện của Bibomart: http://cafef.vn/chu-tich-bibo-mart-cach-thuc-de-dan-dau-thi-truong-san-pham-me-va-be-la-chiu-di-va-chiu-chi-20170623093845875.chn